609w
Max Phạm Bá Đạo
(Hi No. 892968)
ngày 3 tháng 3 năm 2012Đó là 1 ngày nắng và nhiều những lo toan, tất bật cho cuộc sống.
Những người bạn trẻ chúng tôi đang chuẩn bị cho 1 chuyến đi từ thiện thật ý nghĩa. Với những phần quà đã được chuẩn bị gồm gạo, mì gói và một ít sự đóng góp của những sinh viên đang ngồi trên giảng đường như chúng tôi, tất cả dường như sẽ là một chuyến đi đầy ý nghĩa và thiện tâm…
Và rồi chúng tôi khởi hành đến nơi ấy. Các bạn biết không, nơi chúng tôi đến không phải là một căn nhà khang trang, màu sắc mà chỉ là một túp lều được dựng lên tạm bợ giữa góc ngã tư đường. Đó là nơi mưu sinh của hai ông bà lão trong câu chuyện “Ngôi nhà nhỏ không có ánh đèn”. Theo bài viết trên website kenh14.vn, hai ông bà đã lớn tuổi rồi nhưng vẫn hiu quạnh giữa phố thị này. Gia đình khó khăn, sống nhà thuê, con cái mất sớm, cuộc sống đè nặng lên đôi vai của hai ông bà. Hơn thế nữa, chúng tôi được biết rằng ngày trước ông hành nghề bơm vá xe nhưng một lần bị một nhóm thanh niên chạy xe ẩu tả đã tong thẳng vào ông khiến hai vai ông bị gãy và không có điều kiện điều trị suốt hai năm nhưng hai ông bà vẫn không bắt đền nhóm thanh niên ấy và để họ đi sau khi họ năn nỉ, ỷ ôi khiến hai ông bà cũng chạnh lòng, thương xót…
Đã thế, xung quanh mọc lên những tiệm sửa xem, bơm vá xe mới toanh, tấp nập khiến cho “nơi làm việc” của ông cũng thưa khách và vắng dần…nhưng chúng tôi thấy ở nơi ông, là một nghị lực phi thường vì ông còn có bà nương tựa. Bà kể: "Bây giờ tui té thì có ông này lo cho, ổng té thì có tui. Mai sau nếu có chuyện gì, không biết ai sẽ lo giúp cho người còn lại nữa…”
Và bà khóc – mắt đỏ hoe, bà cố lau nhanh những giọt nước mắt nhưng chúng lại liên tiếp lăn dài trên đôi gò má nhăn nhúm của bà. Trong giây phút chứng kiến hành động ấy, chúng tôi nhận ra tóc bà đã bạc nhiều lắm rồi và tay bà cũng không còn nhanh nữa nên dù đã rất cố gắng lau đi nhưng chúng tôi vẫn thấy được những giọt nước mắt đang tuôn như mưa trên mặt bà.
Chúng tôi hỏi thăm rất nhiều về cuộc sống của hai ông bà và được biết ông bị bệnh lãng tai đã lâu, mắt mờ như không thấy và bị đau cột sống nặng nên hay phải nằm. Bà bị tăng xông và mấy bệnh vặt của người già. Những đêm trời lạnh, bệnh tật - chúng hành hạ ông bà không thương tiếc. Ông đau nhức lắm nhưng ông không sợ, ông thương bà hơn vì “bả cũng đau nhức nhưng phải lo cho tôi nữa”… Khi được hỏi về mong muốn của mình, bà bảo: “Ước mơ lớn nhất của bà là ông bà được mạnh khỏe, mỗi ngày vá xe đủ tiền góp tiền nhà và mua được đồ ăn bồi bổ cho ông. Bà thương ông lắm nên muốn ông khỏe mạnh và sống cả đời với bà. Chỉ vậy thôi. Bà không dám ước gì nữa”.
Với tất cả những điều như thế, chúng tôi thấy tình yêu là thứ quý giá duy nhất của hai ông bà mà điều đó, không phải người giàu nào muốn có cũng được. Mong rằng mọi người sẽ đến thăm và lắng nghe nhiều hơn, cảm nhận rõ hơn về câu chuyện cổ tích này từ người trong cuộc. Hãy cảm nhận và sẻ chia với những mãnh đời bất hạnh để sớm mai thức dậy, bạn biết rằng mình vẫn hạnh phúc và may mắn trong cuộc đời này và xin mang đến cho cái nghèo khổ, sự bất hạnh ấy những tấm lòng cao cả và nhân văn của nôi Tâm !!!
Thân ái. Panda’s Family